Tay trái cầm bầu rượu, tay phải cầm cái bát sành, Chí Phèo cười và ngồi cạnh Thị Nở. Nở kia đầu vấn khăn, khoác trễ yếm đào, tay áp má, cười làm duyên với Chí.
Đôi tình nhân ấy hình như đang duy trì một trạng thái của hạnh phúc. Không cần thời trang áo cưới đài các, chỉ cần cắp thêm chiếc nón mê của đồng quê nước Việt, Chí Phèo và Thị Nở dắt nhau phiêu bạt giữa thế gian.
Quán cà phê rủ rê khách bằng cách rủ rê đôi tình nhân này bước ra khỏi trang sách, được tạo hình từ bàn tay nhào nặn của nghệ nhân xứ Bát Tràng, rồi vượt qua bao dặm dài, định cư trong cơ ngơi của một tiểu chủ kinh doanh.
Nhiều người nhìn ngắm phong độ cầm chai, nâng bát, cười hướng thiên của Chí đã khoái trí thả thơ lục bát như gió thoảng mùa Thu. Âu cũng là cách thực khách phiêu diêu với cà phê, vừa hưởng thụ nét mỹ cảm đằm thắm có ở lòng tin vào nhân bản thiện.
Rất nhiều resort cũng chọn địa thế không chênh vênh để cho mưa nắng không làm mốc meo nụ cười toét tòe loe của nữ chủ nhân bát cháo hành cứu đặng một linh hồn sống liền kề quỷ dữ. Dập dìu bước chân trong resort sang trọng bỗng dưng muốn khựng lại là vì sao? Vì cái sự đáng yêu của cặp tình nhân làng Vũ Đại trên bãi cỏ resort.
Thưa rằng, đây đâu phải là thứ nội thất của resort, cũng chẳng phải là chốn thờ tự mong phất lộc. Thưa rằng, đây mới là kiểu tìm về dân gian của người Việt trong việc gây dựng một điểm đến phục vụ nhu cầu tiêu tiền, hưởng thụ: nào là nghỉ dưỡng, nào là trăng mật, nào là tiệc tùng, nào là hội thảo…
Thưa tiếp một điều rằng, nụ cười của Chí Phèo và Thị Nở hồn nhiên bao nhiêu thì khách ngoại quốc cũng hồn nhiên bấy nhiêu trong việc quay lại khu resort đó. Người đàn bà quê mùa xấu ma chê quỷ hờn lại mặn duyên hơn cô lễ tân son phấn trang nhã, ngoại ngữ sành sỏi, nghiệp vụ bài bản trong ê-kíp chăm sóc các thượng đế hay sao?
Nếu đúng, Chí Phèo ơi, độc bản của nhà ngươi đã không hòa tan trong bạc bẽo của năm tháng qua đi, mà đang hòa nhập trong môi trường sinh sôi lợi nhuận.
Thị Nở cắp chiếc nón mê sánh đôi cùng Chí Phèo để bước vào khu nghỉ mát, các khách sạn hạng sang. Hành trình này cũng đã phải mất ngót hơn nửa thế kỷ, dài hơn rất nhiều quỹ thời gian thám hiểm của Christopher Columbus để tìm ra châu Mỹ.
Thị Nở và Chí Phèo đã ngồi ở vườn chuối vào đêm trăng trong kịch bản văn học và điện ảnh, nay ngồi cùng bàn với một vị doanh nhân. Mỗi ngày, họ lắng nghe bụi trần rơi trên những báo cáo tài chính, email của đối tác, cuộc gọi của một thương vụ…
Xưa, Chí tha hóa nhân cách và Nở là sự cứu rỗi. Nay, người đang nhìn đôi lứa xứng đôi ấy di cư từ bùn đất lên ngồi bàn giấy, liệu có làm ai suy tư hoặc thắc thỏm về chuyện đục trong của hệ lụy kinh doanh? Có bao giờ đồng tiền bóp méo đạo kinh thương, sự đánh mất giá trị bắt đầu từ chỗ đó?
Đôi tình nhân thoát thai từ lò gốm Bát Tràng, từ sâu thẳm tình người chưa phải là một biểu tượng toàn bích cho bản sắc văn hóa, nhưng đó là một đôi tình nhân luôn làm cho người ta suy ngẫm.